[TÂM SỰ - HỒI KÝ] KHOẢNG LẶNG VÀ NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI Chap 5

[post_ad]
CHAP 2.


Cuối lớp 5 chuẩn bị vào cấp 2 thì mẹ phải chuyển công tác lên huyện, thế là bố cùng 2 chị em phải chuyển trường. Bán căn nhà cũ, bố mẹ mua một căn nhà nhỏ trên thì trấn, hồi đấy nghèo, làm gì có tiền mua nhà đẹp, căn nhà mới cách trung tâm thị trấn gần 2 cây số, nhà cấp 4 nhỏ nhỏ nhưng mà có vườn cây cũng được, sau nhà là 1 con đập nhỏ, có nuôi cá thì phải, cũng có một con đê như ở quê nên cũng đỡ tủi nhưng mà cơ bản vẫn là buồn 

Ngày đầu đi học ở trường mới, tôi lớp 6, chị hai lớp 9 còn bố tôi cũng chuyển về dạy trường 2 chị em học luôn. Cả 3 người đều hồi hộp, có lo lo chút chút , đi học đi làm ở một nơi xa lạ, lần đầu luôn khó khăn mà.

Rồi mọi chuyện cũng đi vào qũy đạo ở trường cũng không thấy cô đơn cho lắm, còn có chị với bố mà . Hôm nào bố không đi thì 2 chị em đèo nhau đi học, chị hay kể về lớp mới, bạn bè mới, chị là người hòa đồng nên làm quen nhanh lắm, rồi trong những câu chuyện của chị cũng hay có 1 anh tên H xuất hiện, nghi nghi rồi đây  . Tôi thì vẫn bình thường , có lẽ là do ít mồm mép, hơi khép kín nên chỉ quen được vài đứa ngồi cùng bàn.

Buổi chiều thường hay ở nhà một mình nên cũng chú ý hàng xóm hơn. Bên cạnh là một ngôi nhà 2 tầng màu xanh nhạt cổ kính, ngoài nhìn vào đủ biết là một gia đình giàu có. Thi thoảng thấy 1 cô bé trạc tuổi tôi, cao hơn tôi chút chút, hay mặc váy trắng với hồng, cứ chiều chiều lại ra trước sân nhà chơi, chốc lát lại vào nhà. Nhìn xinh, đáng yêu lắm   cơ mà hồi bé chưa biết gì, kệ . Chắc nó nhà giàu chả chơi với mình đâu   .

Bên kia là 1 ngôi nhà mới xây , có cô chú cũng mới chuyển đến, nhìn trẻ lắm chắc là mới cưới , chưa có cả em bé.

Mỗi chiều tôi cũng muốn đi chơi lắm nhưng mà chả biết chơi đâu, chơi với ai. Lại nhớ đám trẻ ở dưới quê , giờ này chắc chúng nó đang đá bóng vui lắm, rồi lại mò ra con đê sau nhà chơi 1 mình. Cơ bản là buồn ! Rồi dần dần chỗ đó cũng trở nên quen thuộc với nó, có hôm thì câu cá với bố , hôm thì chơi với chị , nhưng mà chị cũng lớn lớn rồi, không còn trẻ con như mình nữa, chơi không có vui nên hầu hết là chơi mình. Rồi một chiều đang ngồi tự kỷ ở đó, ngồi xem mấy bác đang cho cá ăn ở xa xa thì có tiếng vọng từ phía sau.
- Ngồi vây nguy hiểm lắm đó !

Mình quay lại, ủa ! Cô bé hàng xóm mà, lâu nay chả thấy nói năng gì, cứ tưởng xinh thế mà câm, chuyển lên đây hơn tháng rồi mới thấy nó nói câu đầu tiên. Nhìn xinh thật đấy, cơ mà mình nghĩ nó kiêu nên không có cảm tình từ đầu, làm bộ mặt lạnh nhìn nó - Uhh. 
Rồi quay lại coi mấy ông kia cho cá ăn tiếp, được lúc thì nghe tiếng dép loẹt quẹt xa dần, ngoảnh lại thấy bé con đi xa rồi , lúc đó nhìn hay lắm, kiểu như trẻ con dỗi ấy. 

Chiều nào không ra đê ngồi thì sang nhà cô chú bên cạnh chơi, cô chú dễ tính lắm hay cho mình kẹo, qúy trẻ con nữa đấm ra thích thích. Họ mới cưới nhau, cô giáo viên cấp 3, chú thì làm xây dựng nên cũng đi xa suốt , mình với cô Linh trở nên thân thiết hơn, rồi tần suất sang nhà cô cũng dày lên, everyday luôn. Cơ bản là chú hay nghịch với mình, như trẻ con ấy với lại hôm nào sang cũng được ăn kẹo. Hôm nào chú đi xa không về được thì cô cứ giữ mình lại ăn cơm luôn cho đỡ buồn. Hồi đấy ngây thơ nhưng mà cũng khôn phết , toàn ăn chực nhà cô thôi.

Vào một chiều đẹp trời, hơi nắng tý nhưng không gắt, chả có ai ở nhà ,nhà cô Linh cũng về quê mấy ngày nữa mới lên . Lại vác cái cần câu bố làm cho ra bờ đê ngồi, thêm cái nón lá nữa, như người lớn. Định vào chỗ im dưới bóng xà cừ mà tôi hay ngồi thì thấy 1 bóng dáng quen quen đã ngồi đó rồi, mái tóc đen bóng buộc cao, làn da trắng tinh, cái váy hồng đẹp lắm, chắc là đắt tiên. Nhìn đáng yêu chết đi được   Bé con hàng xóm hôm nay ngồi tự kỷ như mình mọi hôm. Nhưng mà hồi đấy là không ưa em ấy , nên bơ đi ngồi xa ra chút, nắng nhưng mà không sao có cái nón lá đây rồi. Thi thoảng nhìn trộm em ấy phát , xinh lắm lắm, như thiên thần ấy . Đôi lúc bé ấy nhìn lại phía mình, 2 đôi mắt gặp nhau, thằng tôi lại quê 1 cục, làm bộ hếch mặt lên với đời ra vẻ ta đây không quan tâm gì hết. Bé con lại quay về phía xa xa, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ẩn sau đôi mắt huyền ấy dường như có nỗi buồn vời vợi ...CHAP 3.

Một lúc sau nghe thấy tiếng nói ồm ồm vọng ra từ đàng sau :

- Nhóc kia, ai cho câu cá ở đây 
- .. . ...
- Không nhìn thấy cái biển đằng kia à?.

Khổ, toàn phi từ nhà lên đây luôn chứ có đi vòng đằng kia đâu mà thấy, chắc là cấm câu cá rồi. Nghĩ thế thôi chứ éo dám nói. Giờ mới nhìn lại ông chú kia, cao to, đen lánh, bặm trợn , đôi mắt lạnh lùng thấy ghê, thằng bé nhìn thấy liền co rúm lại, nổi cả da gà Nhìn cánh tay ông ấy thế kia mà vả cho nó 1 phát thì có mà vỡ mõm. Nghĩ đến đấy là thằng bé lạnh từ gáy xuống đến sống lưng.

- Dạ ... . Dạ ... Con xiin lỗi, con không biết ạ ...
Thằng bé lắp ba lắp bắp trả lời, vừa dứt câu thì bé con hàng xóm tiến lại gần, mặt vui hớn hở cười toe cười toét, tí tởn thấy ghét. Thấy mình như này chắc nó sướng lắm đây.

- Bạn con đấy chú Ba à, hihi 
- Ủa, bạn con hả sao chú chưa thấy bao giờ ?
- Bạn con mới chuyển đến đấy chú, nhà kia kià !
Bé con vừa nói vừa quay sang chỉ cho chú ấy phía nhà tôi.
- Vậy hả , con bố Nam phải không, chú cứ tưởng ai. Thế 2 đứa ngồi chơi đi ha, chú sang kia chút.
Nói xong ông chú mỉm cười 1 phát rồi quay đi, thằng cháu thì vẫn còn run chả nói được câu nào, bé con thì tí tởn gọi với: 
- Con chào chú, chú đi ha !

Nói xong nó về chỗ cũ, mình vẫn ngồi lờ đờ như thằng ẩm ơ , ngồi mân mê cái cần câu, lại quê với con bé phát nữa rồi.

- Cậu sang đây ngồi đi, kia nắng lắm._ Cô bé nói vọng sang kèm theo là một nụ cười tươi như mặt trời tỏa nắng.
Thằng bé suy nghĩ 1 lúc rồi cũng ôm đồ sang ngồi gần cô bé, dưới tán cây xà cừ. Vẻ ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào người bên cạnh, bé con thì vẫn bình thản, trên môi vẫn nở nụ cười , đôi mắt nhìn về nơi xa xăm.

- Cảm ơn cậu nha ! _ tôi mở lời 
- Không có chi, chú Ba hiền với cả tốt lắm, bạn đừng sợ.

Nhìn ông đồ tể ấy hổ báo thế kia mà bảo hiền, nó thì sợ tý són ra quần rồi.

Tớ là Hà , ấy tên gì ?
- Hả, à ờ mình là Tuấn.

Rồi hai đứa vẫn ngồi vậy, im lặng, ngại ngùng. Thằng bé ôm cái cần câu theo cảm tính, suy nghĩ linh tinh, thi thoảng nhìn trộm bé con 1 chút , trên gương mặt vẫn phảng phất nỗi buồn nào đấy.

Mấy hôm tiếp đó, nhà cô Linh vẫn về quê chưa lên, nó vẫn ôm chiếc cần câu ra đê ngồi, con bé hàng xóm cũng vậy nhưng mà không còn im lặng nữa. Nó nhanh nhảu kể cho bé con nghe về gia đình, cuộc sống , những chuyện ở quê hồi trước của nó. Cô bé chỉ ngồi nghe đôi lúc nhíu mày tỏ ra bất ngờ ngạc nhiên khi nó kể mấy vụ phá làng phá xóm hồi còn ở quê, em nhìn nó kiểu lạ lẫm như mình chém gió ấy, chắc là em ấy chưa khi nào được thoải mái nghịch ngợm mấy trò trẻ con hay chơi ấy.
Dần dần em ấy cởi mở hơn, không ngồi im lặng nữa , còn bảo hôm nào đưa em ấy về chơi với đám bạn ở quê . Mình chỉ ậm ừ, không biết khi nào mới lại được về thăm làng quê nghèo ấy nữa. Những ngày đó là khởi đầu cho tình bạn đẹp nhất của đời tôi.

Một chiều, khi 2 đứa ở trên đê vừa về đến cổng thì gặp bố em ấy đi làm về, mình cũng chào, em ấy thì tỏ ra vui lắm nắm chặt lấy tay bố. 

- Cu Tuấn phải không ? 
- Dạ.
- Rảnh rỗi thì sang chơi với em bông nhà chú nhé.
- Vâng ạ, _ Rồi mình về nhà, em ấy cũng theo bố đi vào trong.
Hehe, giờ mới biết ở nhà bố mẹ gọi em ấy là Bông, tên dễ thương thế không biết.

Em Bông bằng tuổi mình, nhưng mà vẫn còn học lớp 5, thấy mình bảo học lớp 6 thế là em nó gọi mình là anh luôn , sướng. Dại gì khai ra bằng tuổi. 
Rồi 2 đứa càng thân nhau hơn, học sáng cả nên chiều đến là í ới gọi nhau đi chơi. Hôm thì ra đê câu cá, toàn dành cần câu của mình không à, bảo làm cho em ấy 1 cái nữa mà em ấy ứ chịu, thích câu chung thôi. Em ấy bảo ngồi bên dạy em câu cá, rồi kể chuyện cho em ấy nghe. Hôm nào cô Linh ở nhà thì 2 đứa sang đấy chơi, cô Linh cũng qúy em ấy lắm , cô bảo sau này sẽ sinh một bé gái dễ thương như em ấy vậy, ơ sao không sinh thằng cu giống mình chứ, hôm đấy mình tủi thân.  Càng ngày em Bông mở lòng với mình nhiều hơn, nói chuyện, tâm sự nhiều hơn. Mẹ đi làm cả ngày, bố công tác xa nhà cuối tuần mới về. Thời gian ở bên mình nhiều hơn ở với bố mẹ, hồi đấy em hay nhõng nhẹo mình lắm , con nít biết gì đâu nghĩ đàn ông con trai phải galang nên cũng chiều em ấy lắm, sau này nghĩ lại thấy ngu ngu 

Có đợt mình gặp bố em ấy rồi chú ấy nói chuyện, chú bảo cảm ơn mình nhiều lắm,mình chả hiểu mô tê gì hết rồi chú ấy nói tiếp :
- Bé Bông mất mẹ từ lúc mới sinh, mẹ bây giờ là mẹ kế . Từ bé đến giờ sống khép kín lắm, đi học về chỉ ở trong nhà thôi, chả chơi với ai, ít nói nữa. Từ lúc con chuyển đến rồi hay chơi với em nó, Bông vui lắm, về nhà thấy em nó cười suốt, chú cũng mừng.

Mình thân thờ một lúc, chả trách hôm ngồi xem ảnh của mình hồi bé, mấy cái mình chụp với mẹ em nó cứ ngắm mãi, mặt buồn buồn. Tự nhiên thấy vui vui, lại trở thành người quan trọng cho 1 ai đó  Rồi cảm thấy đời mình còn đẹp chán.

Đọc tiếp chap 2-3
Đọc tiếp chap 4
Đọc tiếp chap 5


0 Response to "[TÂM SỰ - HỒI KÝ] KHOẢNG LẶNG VÀ NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI Chap 5"

Đăng nhận xét

Sua Loi Blogger Blade1407

Friends list